Một chiếc lá vàng run rẩy, một không gian lặng lẽ, một hàng cây nghiêng, một lớp sương ẩm đã mang lại cho niềm thơ Huỳnh Tâm Hoài rung cảm, trở thành một cõi riêng của thơ mình. (PT)
Cõi riêng
Thơ ta rung rẩy lá vàng
Rớt trong lặng lẽ dưới hàng cây nghiêng
Thơ ta vương những nỗi niềm
Sương khuya đẫm ướt cõi riêng chổ năm
Huỳnh Tâm Hoài