Tình Xuân của Đào văn Lộc
TÌNH XUÂN
Mấy mùa mai nở lại tan,
Bao lần xuân đến ngổn ngang cõi lòng,
Chợt nhìn én luyện bên song,
Muốn về thăm bạn mòn trông tháng ngày,
Bạn ơi, hãy uống cho say!,
Để còn nhớ lại những ngày thư sinh,
Khi xưa chuyện của chúng mình,
Sao không dám nói chỉ nhìn mà thôi !,
Trải qua năm tháng phai rồi,
Lớn lên như thể bèo trôi giữa dòng,
Bây giờ tình đã sang sông,
Có mong chỉ để đau lòng người xưa,
Trời mưa bong bóng đẩy đưa,
Gió chiều thổi mạnh giọt thưa, giọt dầy,
Cố nhân ơi hởi đó đây,
Cho tôi uống cạn rượu đầy trong ly,
Thoáng nhìn thương bóng chim di,
Tình si trăng sáng ,thầm ghi tối trời,
Ngẫm đời ,thương bạn ngàn nơi,
Bôn ba lận đận có vơi nỗi sầu?,
Tình đâu vui trọn đêm thâu?
Đừng để mái đầu bạc trắng như vôi,
Kìa trăng, trăng đã khuất rồi,
Chúng ta đừng để mồ côi một mình,
Đào Văn Lộc