Thọ Trường là bút hiệu của Trương Thanh Long là thành viên của CLB thơ ca của huyện Chợ lách, lúc đó anh ngụ tại Phụng Châu, xã Sơn Định. Anh còn có giọng ngâm ngọt ngào mang từ miền Trung vào. Hiện nay anh cư ngụ tại Hoa Kỳ. Xin giới thiệu với bạn bài thơ đêm giả từ nhân mùa Phật Đản. (LM)
ĐÊM GIÃ TỪ
Da Du ơi ! Kinh thành chưa tỉnh giấc
Đây bào vương ta đắp ấm cho nàng
Phút chia ly em nào đâu có biết !
Ta lên đường trước lúc buổi sương tan
Đây áo mão,cân đai cùng cung kiếm
Ta đâu màn chi nữa với quyền uy
Và hy vong một ngày khi trở lại
Ánh đạo vàng tung rãi lối ta đi
Da Du ơi !Xin em đứng buồn nữa
Mái tóc xanh ta gởi lại cho đời
Gươm trí tuệ căt ngang tình luyến ái
Ngày trở về trong ánh đạo vàng tươi..
Ta sợ lắm trần gian đầy máu lệ!
Vui gì đâu ! Và khổ mãi vì dâu !
Rồi mai đây trên con đường chân lý
Để muôn loài đi đến sớm thương nhau.
Cảm ơn em một chút tình sâu rộng..
Đã cùng ta đi nữa kiếp đường đời
Công đức ấy một phần em đóng góp
Đem đạo vàng truyền rãi khắp muôn nơi…
Thọ Trường
Chào anh Trương Thanh Long! Cũng phải hơn 30. năm rồi mới gặp lại anh. Mừng quá. Nhất là được đọc bài thơ mới, vẫn hào sảng và còn phong độ lắm! Nhiều thi sĩ đã tìm thấy thi hứng trong cuộc đời của Thích Ca, từ đản sinh cho tới bát Niết bàn, nhưng hình như chưa ai chú ý tới tâm sự của Tất Đạt Đa trong đêm giả biệt kinh thành, nên bài thơ của anh rất lạ. Mong được đọc tiếp những sáng tác mới của anh. Kính lời thăm gia đình. Thân, QĐ.
Đọc ĐÊM GIẢ TỪ của Thọ Trường (TTL) như đang mơ. Một cách nhập thế của anh thật đời và rất Phật, tình yêu hiển lộ bồ đề tâm toả sáng ánh đạo vàng mà không mê hoặc, hư huyễn. Phật vốn tại thế; hiện thực với minh triết cao thâm, chớ đâu xa rời thực tế. Rất ít đọc được bài thơ có phẩm chất và đưa cõi huyền vi gẩn lại cuộc đời như vậy.
Anh Thọ Trường thân mến ! bài thơ anh đã có ý nhắc lại một chuyện tình giữa đời và đạo mà ngài THÍCH CA ra đi tầm đạo cứu độ chúng sanh ,bài rất có ý nghĩa và hay nữa đó anh , tôi đã ngưỡng mộ anh và mong anh làm thêm bài nữa ? chúc anh có nhiều hạnh phúc,
Tất cả lời khen được “đại ca” Quách Đào và chú Phong tâm nói rồi, không thêm, không bớt! cuối cùng là sự thán phục!