TRỐN CẢ MÙA XUÂN
Vào góc riêng quên nỗi thầm lặng ấy
Không gian trôi đày đoạ giấc nhung mềm
Thêm rướm máu thương lòng ai xát muối
Giọt sầu nào rưng rứt nhỏ tràn đêm
Mộng đắng vẫn bừng khơi thềm nhung nhớ
Ảnh hình yêu nhảy múa loạn đêm trường
Khao khát mãi run sâu từng nhịp thở
Muốn quên càng thêm dằn dặt thê lương
Ơi vòng tay ơi bờ vai mê đắm
Ngục tù nào nhốt lửa dậy bừng tim
Thân xác trốn trong rừng thu cỏ úa
Mà lang thang hồn phách cứ rong tìm
Cũng đành thôi trót vương thềm nghiệt ngả
Cố vẫy vùng càng mệt lã thương dâng
Ơi tình nhân kiếp này ta mãi lạ
Muốn quên người ta trốn cả mùa xuân
Lộc đọc bài của NL như có gì len lén vào lòng ,như thở than của một loài hoa mà sắc hương bị kèm tỏa chưa thoát được trong hai câu cuối ” Ơi tình nhân kiếp nầy ta mãi lạ,muốn quên người ta trốn cã mùa xuân !!! thật buồn xa thẳm hay có nghĩa ” Trốn cã mùa xuân ?” Cám ơn em , anh trốn cã mùa xuân rồi !!!!