Lỗi thề của Đào Văn Lộc

Ngày đăng: 4/04/2014 11:44:46 Chiều/ ý kiến phản hồi (1)

Tình yêu muôn thuở là nhịp đập réo rắt của con tim, muôn thuở là trách hờn, tra vấn và mơ ước. Từ phương xa, phương trời viễn mộng, chàng mơ về nàng, mơ một đêm trăng, tay trong tay, chàng đưa nàng bay tới những vì sao xa. Ở đó, chàng định làm gì ? Họ định làm gì ? Có trời mới biết. Còn chúng ta ? Chúng ta tìm những câu trả lời trong bài thơ mới nhất của Đào Văn Lộc vậy.  (DT)

LỖI THỀ

                                                        

  Em trắng trong như cõi lòng trong trắng,

 Người tình ơi, đừng nhắn gởi lời gì ?

 Buổi phân kỳ xin từ biệt ra đi,

 Lòng thương nhớ mổi khi chiều buông xuống,

Anh vẫn nhớ, tình luôn chôn sâu kín,

 Tại vì sao ? em câm nín trọn đời ?

Chôn tình buồn ở tận mãi xa nơi,

 Để thương nhớ, anh rơi giòng dư lệ,

 Trong khoảnh khắc, tình quê dâng lên mắt,

  Tiếng ve buồn, làm tím cả không gian,

 Anh lang thang thương hoa trắng giữa đàng,

  Hoa nức nỡ, hoa tàn theo năm tháng,

  Anh chỉ ước, một đêm nhiều lãng mạn,

  Chỉ mình ta đứng ngắm cả vì sao,

  Và cho nhau hơi thở với nghẹn ngào,

  Mình bật khóc, trăng sao cùng rướm lệ

   Em cứ để lổi thề hơn hạnh phúc,

   Bởi vì yêu, mình chịu khổ lâu rồi,

   Xong một đời, mình bay tận xa xôi,

   Ở nơi đó,tình đôi ta bất diệt

 

Đào Văn Lộc

Có 1 bình luận về Lỗi thề của Đào Văn Lộc

  1. Nhóm YAMAHA nói:

    Ghê thiệt! Thề thốt đến hết kiếp. Chừng nào tới nơi đó, chị cầu Chúc tình hai em bất diệt
    Bởi vì yêu mình chịu khổ lâu rồi. Hai đứa chịu khổ, mà chị nào hay,nào biết, thôi cứ yêu mà đợi chờ ở nơi đó nghen.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài viết mới khác