Trung Học Chợ Lách

Tản mạn đêm giao thừa ở Cali

Ngày đăng: 01/02/2014, 10:01 sáng, ý kiến phản hồi (2)

 Đêm giao thừa năm nay rơi vào ngày thứ năm, ngày hôm sau phải đi làm…. mà có đi làm hay không thì đón giao thừa năm nào cũng vậy, chỉ có hai vợ chồng tôi thôi.Thường giao thừa là lúc nửa đêm, hai đứa con còn ở chung với vợ chồng tôi thì đi ngủ sớm, đứa thì lo đi làm, đứa thì lo đi học sáng hôm sau. Mấy đứa khác thì ở riêng. Chúng nó cũng đi ngủ sớm.Tết với tụi nhỏ dần dần cứ xa lần vì trong điều kiện sinh hoạt của xứ người cứ đẩy con người phải bước theo. Hồi mấy đứa con còn đầy đủ trong nhà thì cũng cũng vậy…Cho nên năm nào cũng thế…đón giao thừa chỉ hai vợ chồng tôi thôi.

        

    Đêm Giao Thừa vợ tôi chuẩn bị mâm hoa quả: Cầu-đủ-xoài thêm chậu bông, nhang đèn chờ 12 giờ khuya để cúng giao thừa.Có năm tôi mua thêm vài phong pháo để đốt cho vui.Quanh xóm có nhiều gia đình người Việt. Gần nhất là nhà đối diện với nhà tôi cũng là người Việt. Đêm giao thừa tiếng pháo hai nhà nổ vang và quanh đây đâu đó pháo cũng nổ đì đùng ở các nhà người Việt. Sau vài phút tiếng pháo dứt nổ. Chúng tôi nói với nhau: Chúc mừng năm mới …rồi thôi.Vợ tôi lâm râm với ba cây nhang khấn vái đất trời ngoài bàn thờ đặt trước cửa chính.Tôi cầm sẳn hai  ly rượu vang chờ khi vợ tôi cúng xong cùng nâng ly chúc mừng sức khoẻ cho nhau.Gió lạnh thổi tạt vào người buốt lạnh.Chúng tôi khép cửa vào bên trong thấp nhang trên bàn Phật và bàn thờ ông bà, cha mẹ. Hai chiếc bóng ngồi lặng lẻ nhìn nhau…đôi khi tôi nhắc với vợ tôi vài câu chuyện nhỏ về Tết ở quê nhà.Những câu chuyện cũng ngắn gọn…rồi thu xếp bàn cúng cùng đi ngủ vì ngày mai mùng 1 Tết, chúng tôi phải đi làm, mỗi người một công việc.Mấy chục năm qua…mỗi giao thừa dường như là như vậy.Lặng lẻ hai chiếc bóng già nua cố níu lại âm hưởng tập tục Tết quê nhà. Đôi khi ngày mồng 1 rơi vào thứ Bảy hoặc Chúa Nhật thì khi cúng cơm ông bà chúng tôi kêu các con đến thấp nhang trước bàn thơ và nói đôi điều về tập quán Tết ở Việt Nam.Tụi nhỏ nghe là nghe vậy chứ chúng chẳng thiết phải hỏi hang về tập tục đó vì chúng không mường tượng được …ba đứa lớn sinh ở Việt Nam thì chỉ lờ mờ nhớ vài điều gì đó,còn thằng út sinh bên nầy thì cứ ngẩn ra chẵng biết gì hết.Tôi chợt nghĩ…rồi kế tiếp các thế hệ sau chắc sẽ mất luôn.Nghĩ mà buồn.Buồn rơi nước mắt…!

         Tết Cali có tổ chức hội chợ Tết cho cộng đồng vui chơi.Thường thì các cụ cao niên và trung niên đứng ra tổ chức với sự tiếp tay của một số bạn trẻ qua đây lúc tuổi đủ để biết và nhớ về Tết Việt.Người lớn dắt trẻ em vào đó đi lòng vòng trong khu hội chợ ăn uống, nghe ca nhạc. Đa số các bà, các em bé mặc áo dài, còn các em lớn thì ăn mặc tùy tiện. Các lão bô mặc áo dài khăn đống làm lể Tết theo tuyền thống. Lân múa, pháo nổ rộn rả trong hai ngày.Thi tài nói tiếng Việt, thi Hoa Hâu áo dài thiếu nử, bói quẻ, bốc xâm, trò chơi kêu lô tô….Màu sắc xuân tha phương chỉ có vậy.Người tổ chức cố gắng duy trì sinh hoạt hội Tết như một sự nối kéo, giử gìn truyền thống văn hóa Việt.Tôi chợt nghĩ có đủ để duy trì truyền thống cho lớp trẻ không?Khi chúng lớn lên trong cái tổng thể Mỹ, nói tiếng Mỹ nhiều hơn nói tiếng Việt…xã hội Mỹ cuốn chúng chạy theo với tháng ngày hội nhập…Thời gian…rồi sẽ về đâu? Cộng đồng có mở các lớp Việt ngữ cho các cháu nhỏ học tiếng Việt, số con em đi học được là bao? chúng học tiếng Việt có đủ để đọc sách Việt không? Đa số các em được cha mẹ cho đi học từ nhỏ.Khi các cháu lên trung học thì sẽ khó mà học tiếp vì bài học, bài tập ở trường càng lúc càng nhiều. Lúc lên đại học thì bỏ luôn vì làm sao có thời giờ để đi học tiếng Việt.Các cháu miệt mài học toàn thời gian để mong ra trường và đi kiếm việc làm.Thử hỏi với số vốn mấy năm học chữ Việt có đủ để các em đọc và hiểu văn chương Việt không?Nhiều gia đình cố gắng bắt con cháu nói tiếng Việt ở nhà, tuy nhiên chúng cố gắng nói chuyện với người lớn, còn khi chúng nói chuyện với nhau thì toàn xử dụng ngôn ngữ Mỹ.Một số các em nói lưu loát tiếng Việt nhưng chưa chắc các em đọc và hiểu văn chương Việt.Chúng thường đọc sách tiếng Mỹ, nhiều em có năng khiếu viết văn thì chỉ viết bằng tiếng Mỹ. Mặc khác nền văn học bên ngoài nầy có đủ sách vở để các cháu tìm hiểu và đọc không?.Thơ văn thì chỉ có những người lớn tuổi còn nghĩ đến, còn viết và in ra sách. Sách in ra tốn kém, nhưng khi ra mắt sách thì chỉ có các người lớn tuổi và bạn quen biết vài chục người, đông lắm là hơn trăm người tới tham dự. Số người tham dự mua sách ủng hộ chỉ đủ trả chi cho chi phí tổ chức ra mắt sách. Số sách còn lại cũng chỉ để tặng cho các bạn lớn tuổi đọc. Sách bày bán ở tiệm sách ư? người ta bỏ tiền ra ăn một tô phở 6 – 7 đồng chứ chả thèm mua một quyển sách cở giá như vậy.Tôi có 2 tập thơ in thành sách.Quyển đầu in 300 cuốn để tặng bạn bè xa gần và các tổ chức hội đoàn trong các buổi sinh hoạt.Số còn lại khi có dịp sang Úc Châu thăm mấy đứa em tôi định cư ở đó.Tôi mang tâp thơ sang Úc để tặng cho bạn bè.Sẵn dịp đồng hương Trà Vinh có tổ chức buổi cơm từ thiện để quyên tiền giúp một em bé ở Trà Vinh bị phỏng nặng, được một người Úc bảo trợ cho sang Úc chửa trị.Trong dịp nầy tôi cho ra mắt tập thơ luôn… số tâp thơ còn lại trong đêm đó được bà con ủng hộ hết.Số tiền thu được khấm khá.Tôi xin tặng hết số tiền đó cho buổi cơm gây quỹ giúp cho em bé bị phõng.May quá 300 cuốn đã gần hết.

       Tập thơ thứ 2 vì muốn ra mắt sách chung với bạn thơ Giang Thiên Tường, con trai út của nhà văn Bình Nguyên Lộc nên tôi in 500 quyển.Sau buổi ra mắt và tặng bạn bè chỉ vơi đi hơn trăm cuốn, còn lại hơn 300 cuốn nằm mộc nấm ở nhà kho.Tôi nghĩ bụng sẽ không in nửa mặc dù tôi có thể in ra 2 tập thơ và một tập truyên ngắn !

        Từ ngày Internet nở rộ, máy computer rẻ, các nhóm thơ văn thành hình nhiều.Thơ văn nở rộ trên hệ thống Net và được lan tỏa ra khắp thế giới.Người ta đọc thơ văn và tìm hiểu qua các tài liệu khá đầy đủ trên GOOGLE.Từ đó một số các tạp chí, nhật báo tự khai tử dần. Sách in ra ai ủng hộ đây? Tôi nghĩ cách “Tại sao mình không làm ở trang Blogger?”.Tôi thự hiện và phổ biến 2 tập thơ và tập  truyện ngắn trên GOOGLE BLOGGER  chỉ mất công mà không tốn kém lại được NET liên kết đi khắp nơi.

        Tìm hiểu thơ văn trao đổi trên Net tôi thấy người viết cũng chỉ là những bậc cao niên hoặc trung niên làm thơ, viết văn, khảo luận, âm nhạc….chuyển đạt cho nhau hàng ngày.Có một số các bạn trẻ tham dự nhưng đây chỉ là các em lớn tuổi có trình độ học vấn sẵn ở Việt Nam được bão lảnh hay đi du học sang Mỹ còn thích văn chương Việt nên tham dự, tuy nhiên số nầy rất ít không đáng vực dậy cho nền văn học trong tương lai ở hải ngoại một khi các bậc cao niên tàn lụi.

         Gần đây xuất hiện vài tài năng viết của các con em của cộng đồng Việt tại hải ngoại, nhưng chỉ viết bằng tiếng Anh. Đa số các tài năng trẻ Việt đi vào dòng chính của nước Mỹ hoàn toàn như người Mỹ.Sự thành công của con em người Việt trên mọi lảnh vực từ văn học, kỷ thuật, khoa học cả chính trường rất đáng tự hào….Chúng ta có những thế hệ đàn em, đàn con trở thành bác sĩ, dược sĩ, kỷ sư, những khoa học gia lổi lạc, các nghị viên thành phố, các nghị sĩ tiểu bang, liên bang.Trong chánh phủ có người làm chức cao trong Bộ Tư Pháp đến chức phụ tá Bộ Trưởng, trong quân đội thì mới đây có tin 13 sĩ quan gốc Việt được thăng cấp Đại Tá…   nhưng đó là sự thành công của người Mỹ gốc Việt.Chúng ta chỉ còn giử được tinh thần Việt nhưng văn chương Việt khó mà kéo dài được trong mai hậu ở ngoài nầy khi lớp già không còn. Hoặc vã văn chương Việt cần được dịch ra tiếng Anh thì có cơ mai được con cháu chúng ta đón nhận.Chỉ có cách nầy mới đưa con em ta gần gủi với truyền thống Việt, văn hóa Việt.Còn các hình thức khác chỉ là thời vụ…không đủ để kéo chúng gần truyền thống Việt là bao.Tuy nhiên có còn hơn không.

       Cái khổ của những người lớn tuổi ở ngoài nầy là lòng hoài nhớ có hương.Nỗi lòng như là cơn sống ngầm rì rầm dưới bề mặt cửa trùng dương êm ả.Nhìn về hướng quê nhà muốn quay về nhưng không về được…không về được trong một ý nghĩ không muốn nạp mình trong khuôn khổ bất an từ mọi phía ở đó. Ở bên ngoài an cư thoải mái nhưng thấp thõm chờ đợi một điều gì đó ở trong nước đổi thay, dể thở một chút…?.Họ bị dằn xé bởi hai phía.Đất dung thân thì chỉ cho là nơi  tạm cư chờ ngày về quê hương. Ngày về thì cứ mịt mù bóng nhạn…

     Có người bạn tâm sự về chuyện về hay không về với tôi như thế nầy: “  Con cháu mình đang sinh hoạt nơi đây muốn dứt rời đâu phải dể! Mà trở về quê thì đâu dể sống như ngày xưa! Vì mấy chục năm sống quen với lối sống Mỹ và lối suy nghĩ của người dâMỹ, sự an toàn tuyệt đối trong mọi lảnh vực: Trẻ con, phụ nữ, già yếu, bệnh tật được ưu tiên…! Nói một cách đơn giãn như bửa ăn ở đây chỉ có một con ruồi lọt vô nhà thôi thì bỏ đủa tìm đập nó cho bằng được.Bị bệnh vô nhà thương thì Bác Sĩ, Y Tá và mọi người trong bệnh viện săn sóc, trị liệu đúng mức, không phải chạy lót cho y tá, bác sĩ. Ở khắp nơi mọi người đều sắp hàng chờ đến lượt mìnhVô ý chạm người khác là xin lổi ngay.Một đứa trẻ thấy 1 đồng bạc rơi bảo nó lấy.Nó lắc đầu nói: Đó không phải là tiền của tôi. Người say rượu lái xe bị cảnh sát cồng tay phạt tù, phạt tiền trắng mắt…Nuôi một con gà gáy ó o… mà nhà bên hàng xóm không chịu, nó thưa cảnh sát…mình phải đem bán con gà đi….Đó…! Những điều đơn giản như vậy đã quen mấy chục năm sống ở Mỹ….Liệu ông về bên đó có sống được không?Sống bên nầy thấy vậy mà nhất thế giới đó bạn….?

      Ngày qua ngày, bóng chiều càng nghiêng về một phía tuổi đời.Tôi nghĩ đến cái chết sẽ tới không xa…Chết nên chôn hay nên đốt thân xác thành tro bụi? Vợ tôi đọc kinh Phật, đi chùa nhiều thì nói: “Cứ đốt ra tro rồi đem tro ra biển…thân cát bụi hảy để cát bụi chìm vào biển…bụi không làm vướng bận trần ai”.Tôi thì nghĩ khác: “Nên chôn để có nơi cho các con cháu có dịp đến …cho dù ít- dù thường cũng là chổ nhớ để nhắc nhở mối liên hệ đời sau.Vợ tôi nói:Chôn tốn nhiều tiền mà chắc gì con cháu có thời giờ để đến thăm.Tôi đổi ý:: Nên đem tro cốt về Việt Nam chôn trong phần mộ gia tộc để khi các thế hệ con cháu có dịp về quê hương chúng nó thấp nén nhanh cho mình và luôn cho ông bà tổ tiên trong khuôn viên gia tộc. Đó cũng là cái lý đề chúng về…về thăm mộ ba má ông bà. Tôi cho ý kiến nầy là đúng nhất (với tôi) và được sự đồng tình của một số em tôi.Chúng tôi lo chỉnh trang lại khu mộ gia tộc và chọn cho mình cách về nầy.Tôi làm bài thơ sau đây như là một lời nhắn chung cuộc của đời tôi.

Lời nhắn của người cha già

 

Một mai đây ba trở thành lú lấn

Tay chân run không đi đứng vửng vàng

Lùa miếng ăn rơi rớt đổ trên bàn

Nhai trệu trạo răng chiếc còn chiếc mất

Càng về già người hóa về trẻ nít

Ba vụn về trong mọi chuyện con ơi!

Lúc còn nhỏ con cũng như vậy thôi

Ba đút mớm cho con từng chén bột

Con phá phách bột trây đầy mặt đất

Ba xoắn tay thu dọn những đớm rơi

Ba dìu con đi bước một bước hai

Con trợt té ba xuýt xoa đỡ lấy

Một vết đỏ làm má con giận lẩy

Trách sao ba vô ý làm con đau

Mới một tuổi con có đứa em sau

Nên mỗi tối ba nằm kề con ngủ

Rồi từ đó quen hơi ba ấp ủ 

Vắng ba…con đòi má gọi ba về…

Một thoáng đời…qua nhiều nỗi nhiêu khê

Nay ba sắp trở thành người bất khiển

Cho dù thế nào trong cơn thay chuyển

Hãy cho ba kề cận ở gần con

Ở xứ nầy cứ theo lệ bàng quang

Cứ bỏ mặc người già nơi viện lão

Ở nơi đó bốn bức tường vôi mờ ảo

Vắng bóng người và tiếng của người thân

Vắng tiếng trẻ thơ và hơi ấm ân cần

Ba sẽ chết với cơn buồn ray rức

Óc lú lẫn nhưng có khi chợt thức

Tai vẵng nghe hồn nhớ chuyện năm xưa

Hảy để ba nằm lặng lẻ góc nhà

Cho hạnh phúc chảy vào hồn già cổi….

Rồi một ngày hơi thở ba tắt vội.

Hoả táng ba đem chút núm tro về

Có dịp nào con trở lại đất quê

Chôn hỏa cốt bên mộ phần gia tộc

Hồn ba sẽ thỏa tình mơ ước

Về đất xưa quyện hương khói làng xưa

 

        Khi già yếu bệnh hoạn thì sao? Vợ tôi nói phải đi Nursing home vì ở đó có y tá túc trực châm sóc. Ông nằm ở nhà ai lo.Con cái bận đi làm chúng nó làm sao lo cho kham.Bà xã tôi bắt kịp tiến bộ quá! Tôi thì cứ muốn nấn ná ở ngôi nhà mình đã tạo dựng…cho dù một gốc nhỏ để hưởng cái ấm áp-hơi hướm của gia đình.Tôi nghe nhiều câu chuyện người già sống cô độc ở trại dưởng lão hoặc bệnh hoạn nơi Nursing home mà buồn khi nghĩ nếu là mình….? Muốn là muốn nhưng nếu tình thế không thể thì làm sao? Đó là nỗi buồn của riêng tôi.Nhưng cái ý đem tro cốt về quê vẫn là cái ý nhất định như đinh đống cột.Nấm tro có về quê hương cũ… thì không còn gì để bận bịu với cuộc sống dương gian!

        Đêm thanh vắng trên khung giường một mình.Tôi chợt nghe ngoài trời gió lùa vi vút trên các nhánh cây trơ cành mùa đông.Năm nay trời lạnh nhiều hơn mọi năm.Tôi bật ho khan mấy tiếng.Cái ngổn ngang trong hồn đang triền miên tuôn chảy bổng dừng lại.Tôi nhủ thầm rằng: Hảy vỗ giấc ngủ đi ta ơi! Ngày mai còn đi làm…. Cho dù ở đâu-Thế nào “Cơm áo vẫn là sợi dây kéo ta bật dậy mà đi…!

 

Đêm giao thừa Cali năm 2014

Huỳnh Tâm Hoài

H1                              Trang hoàng nhà cửa theo văn hóa Việt

h2                                        Lễ hội Tết của người Việt

h3                                       Đi ăn quán ngày mùng 1 tết

h4

h5

h6

2 bình luận

  1. Tết năm ngoái anh Luận về Việt Nam, trong bửa tiệc nhỏ đầu năm anh có đọc cho tôi và Phi Hổ nghe bài thơ nầy của anh. Lúc đó chúng tôi chỉ loáng thoáng phần đại ý chớ làm sao thuộc cho hết. Giờ được xem lại đầy đủ, những dòng thơ của anh thật cảm động, chân thật, thâm thúy! Âu cũng là món quà đầu năm anh đã không giữ lại cho riêng mình mà chia sẻ cho tất cả chúng ta – những người làm cha, làm mẹ, những người con. Tôi chợt nghĩ trong cuộc sống nầy cần lắm thay mọi sự cảm thông giữa các thế hệ vốn có nhiều khác biệt trong tư duy. Cám ơn anh về món quà đầu năm đầy ý nghĩa nầy.

  2.                       Mới đó mà một năm qua mau thật…Hôm gặp Thanh và Phi Hổ ăn cơm ở cái quán (anh quên mất tên) ba anh em mình cạn ly với nhau trong tâm tình hội ngộ…Anh thật vui vì gặp lại em sau bao năm xa cách…anh hồi nhớ một thời trai trẻ…anh em mình có nhiều kỷ niệm vui ở Bạc Liêu…thoáng chốc mà đã 40 năm trôi qua… biết bao nhiêu biến đổi trong đời sống…có nhiều lúc anh nghĩ anh vửa đi qua một cơn mơ hải hùng …và choàng tỉnh lại vẫn còn ngầy ngật với cơn động hồn…Mình đang còn sống đây…!anh sờ quanh mình…anh nhìn quanh căn phòng….Anh đang sống thật ở một đất nước mới…một hoàn cảnh mới có nhiều cơ hội  an vui cuối đời và xây dựng lại cơ ngơi-nuôi dạy con cái thành đạt…Tuy nhiên lòng vẫn hoài nhớ một điều gì đó chưa mãn nguyện về chốn cũ.Anh như đi một chân bên nầy,một chân bên kia..sự vướng mắc nầy chắc những ai có tuổi như anh đều là vậy…

    Năm mới mà hơi dài dòng không vui …Đó chỉ là tư duy…còn hiện hữu thì cuộc sống cứ kéo mình đi theo cho đến khi nào mình không còn bước nữa…

                               Chúc em AN VUI_HẠNH PHÚC và THÀNH ĐẠT VỚI MỌI ƯỚC NGUYỆN. Anh Luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Các bài liên quan

nGHD NEO
50 năm ‘vương quốc nail’ của người Việt
Năm 1984, Thảo lên chuyến tàu vượt biển để đi khỏi Việt Nam. Cô chưa biết mình đến được đâu, nhưng cô...
Xem tiếp...
VietKitc
 TẾT THA HƯƠNG
Tôi chuẩn bị định cư ở Hoa Kỳ với tâm trạng hồ hỡi,phấn chấn.Trong tôi, hình dung nước Mỹ với bao điều...
Xem tiếp...
tải xuống
VẼ RỒNG ĐIỂM NHÃN
VẼ RỒNG ĐIỂM NHÃN chữ Nho là HỌA LONG ĐIỂM TINH 畫龍點睛. Thành ngữ nầy có xuất xứ như sau : Theo “Lịch...
Xem tiếp...

Các bài viết mới khác

432768164_3690210511220678_6615087176361817088_n
BÁN SÁCH GÂY QUỸ KHUYẾN HỌC TRẦN VĂN KHÊ
Cuốn sách “Trần Văn Khê – Trăm năm Tâm và Nghiệp” dày 360 trang gồm 58 bài viết của 50 tác giả...
Truong Phu
CHÚC MỪNG SINH NHẬT THẦY TRƯƠNG QUỐC PHÚ
Ngày 21/3 là sinh nhật Trương Quốc Phú, GV Pháp văn trường THCL, anh hoạt động trong lãnh vực âm nhạc...
nem lui
11 Món Việt vào danh sách "đồ ăn đường phố ngon nhất Đông Nam Á"
Xôi, phở, bánh mì, bánh cuốn, nem lụi Việt được gọi tên trong “100 món ăn đường phố ngon nhất Đông Nam...
4322
LỚP ĐỆ THẤT NK69 HOP LẦN THỨ 8
Ngày 9/3/2024, Lớp đệ thất A1 NK : 1968-1869 đã có buổi họp bạn lần thứ 8 tại thị trần Chợ Lách, sau...
quan-chay-da-nang-1_1630824683
CHÚC MỪNG SINH NHẬT SONG THU
Ngày 10/3 là sinh nhật anh Lương Văn Thế, bút danh Song Thu, CHS trung học Chợ Lách. Anh là trưởng nhóm...

LỜI DẪN

Tin nhà

h0
TÔI ĐI DỰ HOP ĐỒNG HƯƠNG CHỢ LÁCH
h2
NGƯỜI TÌNH SA ĐÉC
h1
BA LẦN ĐỌC VUA QUỶ
Bình luận nhiều trong tuần
  • None found
Tác giả
Thống kê
Số người online: 4
Lượt truy cập: